Chương 5: Ép gả
“Cái gì? Cùng với tên ngốc kia? Còn là làm thiếp?”
Toàn bàn ăn mọi người nhìn tôi giống như đang xem quái vật, ngoại trừ cái tên Lý Húc kia còn đang hưng phấn mà vỗ tay gọi tôi: “Vợ! Vợ!”
“Làm sao? Con trai bảo bối của ta còn không xứng với cái đồ tiện phụ nhà ngươi?!” Lý tài chủ cũng đứng lên điên cuồng nói, một tay đập vang cái bàn. Xung quanh nhất thời không có tiếng hít thở, đều nhìn về phía chúng tôi.
Gì cơ! Ông cho là vỗ vỗ cái bàn bụi là có thể dọa bà cô tôi đây á? Hôm nay, tôi sẽ cho ông mở rộng tầm mắt mà biết cái gì gọi là bản sắc đàn bà!
“ Cha mẹ!”, tôi không thèm nói chuyện với lợn, “ cha mẹ tại sao có thể đồng ý đem chung thân đại sự của con gái phó thác cho một tên ngốc?”.
“Khuê nữ, Lý tài chủ đã cho đủ 5 lượng bạc rồi!” Cha già vô sỉ run run vươn ra một bàn tay.
Tôi thèm vào! Cha mẹ bên kia của tôi đã tốn đủ mấy chục vạn mới đem tôi nuôi dưỡng thành một sinh viên đại học kinh tế quốc tế chuyên nghiệp, còn kiêm cả công việc kiếm tiền cổ phiếu trong tương lai, các người thế mà chỉ bán tôi đi có —— 5 lượng bạc!
“Hai người biết thịt lợn bao nhiêu tiền một cân không?” Trong lòng tôi có một ngọn lửa rồi.
“ Biết, hai văn tiền một cân” Cha nơi này thật là chất phác, vậy mà nghe cũng không hiểu ra được.
“Cha! Mẹ! Giết người chẳng qua là đầu rơi, hai người vẫn nên đem con gái giết làm thịt lợn bán đi!” Tôi biết giọng nói của mình đã cất cao vang xa tới xung quanh rồi.
“Khuê nữ! con không hiểu, tiền kia là dùng để…” Mẹ tôi lại bắt đầu lải nhải.
“Việc ấy con hiểu được, là hai người không hiểu ý của con gái.” Tôi không muốn nghe lại nữa.
“Khuê nữ! con không hiểu, Lý lão gia có tiền, chỉ có ông ấy nguyện ý…….” Mẹ vẫn còn tiếp tục.
“Con hiểu rồi, chính là tiền giá trị hai bữa cơm” Mẹ, mẹ có thể hay không bớt tính toán sổ sách đi.
“Khuê nữ! con không hiểu…” Mẹ à, rốt cuộc ai không hiểu?
“Được rồi, không cần nói nữa, con cái gì cũng đều hiểu.” Nếu không chính là vấy bẩn chỉ số thông minh của tôi.
“ Việc này thế nhưng không phải do ngươi định đoạt!” Lý tài chủ quyết định thật nhanh, “Nguyệt lão đầu, ông nghe đây! Ta mồng tám tháng sau sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Cho dù là thi thể, ông cũng phải mang tới! Chúng ta đi!”.
Hắn vung tay lên, lập tức rút quân, nghênh ngang mà về.
Những người khác cũng theo đuôi ra, lúc “chia tay” còn có từng người để lại mấy lời tâm huyết như sau——
Lý tài chủ phu nhân trợn trắng mắt nhìn tôi một cái: “ Cho mày mặt mũi còn không biết xấu hổ! Hừ!”.
Tôi đã nói là không thèm các người còn cứ cho? Khinh bỉ!
Tiểu Bạch – Lý Húc cười tủm tỉm rồi nói một câu: “ Ta chờ nàng đấy, vợ à!”.
Cầm cục gạch đập vào đầu ngươi, tin không?!
Tên sắc quỷ kia mị mị gí sát vào mặt tôi, khiến cái đầu của tôi đoán chừng bị bức ra phía sau 30 mm, mở miệng nói: “ Ta biết nàng không thèm thằng ngốc kia, muốn theo ta đúng không? Nàng dáng vẻ phóng túng như vậy, ta vừa vào đây đã thấy được. Nàng yên tâm chỉ cần nàng vào cửa, ta nhất định sẽ từ từ đối đãi tốt với nàng, a ha ha ha!
Tên kia tiện nhân! tiện nhân ! tiện tiện nhân!
Tôi dùng ánh mắt phóng ra đao đem một đám bọn họ giết sạch.
“Vậy….vậy phải làm sao bây giờ?”Cha mẹ sợ tới mức lạnh run,” A Hoa, con xem họa con gây đi! Về sau vào Lý gia có thể không có ngày tháng tốt đẹp rồi.”
Thiên tài vào Lý gia á! Không có một thứ nào tốt.
“Vị đại gia này, người đều đi rồi, tiền cơm …” Thái độ của tiểu nhị có chút ngạo mạn.
“Thế này phải làm sao bây giờ!” Mẹ một bên khóc lóc, “Tiền này lấy ở đâu ra đây”.
Ai nói mời khách tới, như thế mà không giữ lời. Cha, cha cùng với cái loại người này buôn bán, không sợ đổi con gái rồi không có tiền thì sao?!
“Tiểu ca, chỗ này hết bao nhiêu tiền?” Cha nhỏ giọng hỏi tiểu nhị kia.
“Ba lượng.”
Năm lượng bạc chỉ còn thừa có hai lượng, tôi trở thành sản phẩm quy ra tiền giảm giá, hay là loại cần tạm ứng rồi. Tôi ngốc đứng ở một bên, sâu sắc nhận ra nỗi bi ai một phân tiền cũng làm khó anh hùng.
“Tiểu ca, tiền này ta trả.” ở đằng sau tấm mành một zai đẹp hoàng sam cẩm y bước tới, vung ra một nắm bạc vụn.
“Đa tạ ân công! Đa tạ ân công!” Cha mẹ liên tục gật đầu cúi người.
Tôi nhìn anh ta, bởi vì anh ta cũng đang nhìn tôi.
Cùng người đối diện, tôi không yếu thế!
Anh ta mỉm cười, đối với tôi chỉa chỉa lên ngón tay cái.
Tôi cùng nâng cằm, trả lại anh ta nụ cười cao ngạo.
“Vị ân công này, có thể lưu lại danh tính? Để sau này mỗi ngày chúng ta sẽ dâng hương bái phật cầu đức cho người” Cha nói, nhưng tôi lại hoài nghi ý định tốn tiền mua hương của ông.
“Không cần, có duyên ắt sẽ gặp lại” Dứt lời anh ta vội lướt qua bên người tôi mà đi, lưu lại một làn cổ long hương thanh nhã, thực sự có cảm giác thương nhớ.
“Cha! Cha! Chúng ta bây giờ quay trở về không?” Thằng em trước giờ câm như hến rốt cục cũng lên tiếng.
“Ngu ngốc! Hiện tại không ăn thì ăn lúc nào?” Tôi đặt mông ngồi xuống, gió cuốn mây trôi bắt đầu càn quét.
Hương vị của cái quán cơm này thật sự rất khá! Chờ tôi có tiền, mỗi ngày sẽ tới nơi này ăn!
—————-
Đã lâu không biết tới mùi vị của thịt, mới sáng tỉnh dậy vẫn còn cảm giác miệng đầy dư hương, tâm tình thật là tốt!
Cha mẹ, mới sáng sớm đã quỳ ở trong sân khấn vái trời đất cho phẩm hạnh tốt đẹp của cái tên dễ nhìn kia, khiến cho tôi lại muốn cảm thán đức tính chất phát của người dân lao động, cái quyết định muốn giúp mấy người này thoát khỏi nghèo khó làm giàu cũng càng thêm kiên định.
A Hoa, cô ở thế giới bên kia cũng phải đối xử với bố mẹ tôi tốt nhá!
Từ hôm nay tính đến mùng tám tháng sau có hai mươi mấy ngày, tôi suýt nữa quên mất tính ngày.
Bảo tôi ngoan ngoãn gả đi ư?! mơ cũng đừng nghĩ đến. Cho nên việc trọng đại đầu tiên phải giải quyết là giúp bản thân giải vây như thế nào. Dùng ngón chân cái để nghĩ cũng biết, tên ác bá kia nếu không lấy được người sẽ làm khó chúng tôi thành cái dạng gì.
Bọn họ nhất định sẽ tìm tới làm loạn với sự giúp đỡ của mấy tên chó săn. Tôi kiểm kê một chút quý giá trong nhà: một cái bàn có vài lỗ thủng, bốn cái ghế đẩu nhỏ, có mấy cái chân còn không chắc chắn, còn có một cái bát tô cùng một bình đựng muối,mấy thứ linh tinh như cái chậu miệng sứt mẻ. Đúng rồi! Còn có hai cái chăn bốn mùa thông dụng chằng chịt miếng vá nữa.
Tôi biết trên thế giới này ngoại trừ kim cương ra, những thứ quý giá thường rất mong manh, ví dụ như lòng dạ đàn bà, lời bịa đặt của đàn ông*. Mới cả cái cảnh “bình nát ghế gãy” của nhà mình, tôi có thể yên tâm mà để cho bọn họ chỉ huy sao?!
(*có câu lời nói dối của đàn ông có thể lừa gạt phụ nữ một đêm, còn lời nói dối của phụ nữ có thể lừa gạt đàn ông một đời.)
Vì thế tôi quyết định mấy ngày tới phải bắt nhanh thời gian luyện tập chút Karate, ép tay chân phải luyện được đến khi thành thục.
Làm xong việc nhà đã đến buổi chiều, tôi chạy đến một vùng đất trống đầy cỏ trên núi bắt đầu luyện, đó là chỗ mà hôm trước đi lên núi kiểm tra phát hiển ra, không có người nào lui tới.
Biết vì cái gì mà các cao thủ muốn bế quan tu luyện không? Bingo! Chính là vì nếu có ngã sấp mặt xuống cũng không có ai nhìn thấy, khi đi ra chính là cao thủ. Tôi không có thời gian ngắm núi hay chạy đi tìm sơn động, nên chỉ có thể trên bãi đất trống này tiến hành thôi.
Trước làm cái vái đầu, tinh thần võ sĩ đạo tuyệt không thể quên. Tôi hít sâu một hơi, hai tay co lai giơ lên nắm đám, tư tưởng tiến vào trạng thái hồi tưởng.
Hự!…Hự!…Hây!… Hô!
Hự!…Hự!…Hây!… Hô!
Kiệt Luân đại ca, lời hát anh sử dụng xem ra thực quá mượt rồi.
Bắt đầu trên chắn, dưới chắn chờ động tác phòng thủ đến thì né trước rồi truy kích, lại quay về chiêu thức đá chờ tiến công, tôi thuần thục luyện đến mấy lần. Sau đó, tìm một thân cây nhỏ làm bia ngắm.
“Xin lỗi, cây nhỏ! Thân cổ thụ quá cứng, tay đau lắm. Cành cây của ngươi nhỏ hơn, còn có tính đàn hồi, đành phải để ngươi chịu thiệt thòi giúp ta luyện tập vậy, hy vọng ngươi tha thứ! Ta lần sau nhất định nhất định sẽ tưới nhiều nước cho ngươi.” Tôi vuốt ve thân cây nhỏ mà nói với nó vạn phần xin lỗi.
Sau đó, tôi lui tới phía sau một bước, hướng nó thật sâu khom người chào.
“Ta phải bắt đầu rồi …. Ya!”
“A…đau quá….á…á…!”
Tôi xoa xoa mu bàn tay oa oa kêu lên! Nước mắt đều do đau đến bức phải trào ra ngoài.
Ngày mai, tôi nhất định dùng cái quần cộc nát kia của cha già chế thành khăn buộc tay mới được, may mắn lúc ấy không xúc động mà làm ra cái khăn trùm đầu.
Tôi đong đầy nước mắt nhìn xung quanh, muốn tìm một cái cây non hơn. Vậy mà lại thấy có một tên đang rình trộm, ra vẻ thích ý tựa vào một thân cây, cứ nhìn chằm chằm tôi, khuôn mặt đẹp trai nhưng lại mang theo nụ cười trào phúng.
Hết chương 5
———————————